Vô Đề

ý hỏi trần gian chốn chợ đời
sao mà ta mãi cảnh chơi vơi
đêm về thao thức cùng cô lẻ
sáng lại thở dài với cút côi
có phải con vần hay bỡn cợt
hay vì cái tạo thích trêu ngươi
người xa ghé lại đâu vài tiếng
kẻ lạ đi qua được mấy lời.

Tuấn Mây Ngàn

Nghiệp

Xuân Hạ Thu Đông Trời còn chuyển
Huống hồ miệng lưỡi uyển tình đan
Giàu sang miệt cảnh cơ hàn
Lên hương xuống vực khóc than trò đời

Cõi tạm này muôn nơi thống khổ
Sóng ba đào nạn số điêu linh
Gieo nhân gặt quả riêng mình
Tam Sinh thạch chứng U Minh Nại Hà

Sống phải biết rời xa chướng nghiệp
Đặng luân hồi thọ kiếp tiền thân
Càn khôn dễ đổi bao lần
Phận ta ta giữ tham sân chối từ.

Tuấn Mây Ngàn

Nỗi Lòng Con Trẻ

"Trăng khuya trăng rụng xuống cầu

Vì con cha mẹ dãi dầu nắng mưa"

Thời gian thấm thoắt thoi đưa

Bao nhiêu cho đủ,cho vừa ầu ơ

Hiếu nhân nghĩa tự bao giờ

Phận con lỗi đạo túi thơ lạc vần

Cuộc đời tợ áng phù vân

Nổi trôi mấy bận chưa lần cố hương .

Tuấn Mây Ngàn

Kim Vàng Giọt Lệ

Ngoài trời mưa rơi rơi

Tí tách từng giọt sầu

Mưa mưa ..! Sao không dứt

Lấm lem tim một mình.

Tuấn Mây Ngàn

Sầu

Một dải nông sơ

Đôi dòng cách trở

Lặng lẽ mong chờ

Triền miên nỗi nhớ.

Tuấn Mây Ngàn

Hoá Vàng

Bập bùng ánh lửa hư hao
Mười hai bến nước tan vào hư vô

Uyên ương mộng giấc hải hồ
Gian truân dễ đặng điểm tô má hồng

Cuộc đời sắc sắc không không
Trăm năm dâu bể giọt nồng chơi vơi

Nay xin hoá kiếp tơ trời
Trộn buồn đau gởi về nơi vĩnh hằng.

Tuấn Mây Ngàn

Tiễn Em Theo Chồng

Thuyền hoa tiễn bước em theo chồng
Tội lắm con đò buổi cuối đông
Bảng lảng mây chiều trôi lặng lẽ
Hờn ai nỡ đoạn tiếng tơ đồng

Tôi chúc mừng em lấy được chồng
Con nòi cháu dõi giống gia phong
Hài thêu gót ngọc em nương tử
Cạnh đức lang quân thỏa nỗi lòng

Hợp cẩn giao bôi em với chồng
Tôi về rũ mộng ở triền sông
Đường tình khúc khuỷu tôi nào tiếc
Chỉ tiếc thân em phận má hồng

Có sướng không em chuyện vợ chồng
Bên người luống tuổi gọi bằng ông
Ngày sau hết cảnh trần gian lạc
Hãy nhớ duyên tôi kiếp nạ dòng .

Tuấn Mây Ngàn

Trường Hận Ca

Âm huyền thảm thiết giọt hồng sa
Thốn đoạn tràng can đẫm dải là
Ủ dột đài trăng mờ bóng cũ
Hao gầy gió bãi lặng triền xa
Cành dương liễu dặt dìu son sắc
Cõi bể đời lay lắt ngọc ngà
Trải hắt hiu buồn so điệu vũ
Thanh trùng ngã khúc hậu đình hoa

Tuấn Mây Ngàn

Trời Cho Trò Chơi

Ơn giời..! Vẫn đủ cớ mà vin
Thắt dạ chờ trông cảnh giữ gìn
Ngỗ ngược nào đâu hoài chứng tỏ
Kiêu kì chẳng nhẽ lại cầu xin
Hồi xưa cỡi ngựa bao người đón
Bữa nọ cầm thun mấy kẻ nhìn
Lỡ cuộc cờ suy thời phải thế
Trăm ngàn kế đổi vạn niềm tin.

Tuấn Mây Ngàn

Ngậm Ngùi

Lão tạo bày chi cảnh chất chồng
Vai quàng lạnh lẽo buổi đò đông
Chồn chân ngoảnh lại cành sương trắng
Đỏ mắt nhìn quanh ngã bụi hồng
Lẳng lặng bè trôi về cuối bãi
Âm thầm gánh nặng ở đầu sông
Oằn lưng trĩu giọt mồ hôi đắng
Mảnh áo vàng se lãnh tợ đồng.

Tuấn Mây Ngàn